• “Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn. Tình yêu thì vô cùng. Chúng ta làm thế nào nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời."
    “Sống giữa đời này chỉ có thân phận và tình yêu. Thân phận thì hữu hạn. Tình yêu thì vô cùng. Chúng ta làm thế nào nuôi dưỡng tình yêu để tình yêu có thể cứu chuộc thân phận trên cây thập giá đời."
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • "Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa là kẻ chiến thắng, vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa ta đến những đấu trường."
    "Có những ngày tuyệt vọng cùng cực, tôi và cuộc đời đã tha thứ cho nhau. Từ buổi con người sống quá rẻ rúng, tôi biết rằng vinh quang chỉ là điều dối trá. Tôi không còn gì để chiêm bái ngoài nỗi tuyệt vọng và lòng bao dung. Hãy đi đến tận cùng của tuyệt vọng để thấy tuyệt vọng cũng đẹp như một bông hoa. Tôi không muốn khuyến khích sự khổ hạnh, nhưng mỗi chúng ta hãy thử sống cùng một lúc vừa là kẻ chiến thắng, vừa là kẻ chiến bại. Nỗi vinh nhục đã mang ta ra khỏi đời sống để đưa ta đến những đấu trường."
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • Tại sao một số người đối xử tệ với các thành viên trong gia đình nhưng lại giúp đỡ người ngoài?
    Có bao giờ bạn gắt gỏng, cáu kỉnh với cha mẹ nhưng lại đon đả, nhẹ nhàng với người ngoài? Chúng ta sống trong một xã hội với nhiều mối quan hệ khác nhau. Nhiều người có mối quan hệ gần gũi, thân thiết, cùng ta lớn lên, chẳng hạn như người thân trong gia đình, bạn bè. Cũng có một số người...
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • Thất vọng!
    Thất vọng!
    Sad
    1
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • TÔI TIN AI CŨNG SẼ KHÓC KHI ĐỌC BÀI THƠ NÀY!
    ( thật đắng lòng)

    Anh với chị trước đây là vợ chồng
    Chị chê anh đồ đàn ông vô dụng
    Anh hiền lành ,khô khan nhưng tốt bụng
    Biết phận mình , anh cũng chẳng nói chi

    Rạn nứt tăng dần , đỉnh điểm tới khi
    Bé Hương ra đời bị thiểu năng trí tuệ
    Chị mắng anh vô cùng thậm tệ
    Có đứa con làm chẳng thể ra hồn

    Bé Hương ba tuổi thì anh chị li hôn
    Anh nhận nuôi con , dồn tình thương cho nó
    Và bắt đầu những tháng ngày khốn khó
    Gà trống nuôi con lọ mọ một mình

    Thiểu năng ngôn ngữ , nhưng Hương vẫn thông minh
    Biết phận mình nên không làm phiền bố
    Thời gian trôi trên mặt anh khắc khổ
    Bé Hương giờ là cô gái sắp trưởng thành

    Nhưng bất hạnh chẳng chịu buông tha anh
    Lại giáng xuống mái đầu xanh thêm lần nữa
    Ung thư lâu rồi , anh hết quyền chọn lựa
    Chỉ sống thêm vài tháng nữa mà thôi

    Ngày anh hẹn gặp chị đã tới rồi
    Quán cũ , sân ga và mấy lời anh nói dối :
    Con bé đang dậy thì nên có nhiều thay đổi
    Rất cần cô giúp đỡ để quen dần

    Tôi là cha nên không thể gũi gần
    Đây là lúc nó rất cần có mẹ
    Nhưng đừng làm tổn thương con bé
    Nó chịu nhiều bất hạnh quá rồi

    Chắc chỉ cần một vài tháng thôi
    Tôi sẽ đón nó về nuôi trở lại
    Chị nhìn anh , con mắt đầy ái ngại
    Sao đời tôi , ông mãi chẳng buông tha

    Chồng chị đồng ý cho bé Hương về nhà
    Chị dặn anh , ba tháng thôi đấy nhé
    Vì đã lâu sống không cần có mẹ
    Nên từ lâu con bé tự lập rồi . ...

    Nó chỉ chờ điện thoại của bố thôi
    Nói khó khăn , nên chủ yếu nghe bố nói
    Mấy tuần đầu , ngày nào anh cũng gọi
    Sợ con buồn nên anh phải hỏi thăm luôn

    Những ngày đầu nó cảm thấy rất buồn
    Đi học về , nó ở luôn trong phòng nhỏ
    Chẳng ai thèm quan tâm đến nó
    Nên suốt ngày cứ mò mẫm vào ra

    Nó có đứa em cùng mẹ khác cha
    Thằng bé có chiếc piano xinh xắn
    Nhìn cây đàn trong lòng nó mê lắm
    Nó lại gần thử vài nốt xem sao

    Mẹ nó mắng : Đừng có đụng vào
    Ở trường cũ nó đã rất tự hào
    Nó học đàn được điểm cao nhất đấy
    Nó ước ao có cây đàn như vậy ...

    Rồi một ngày , tự nhiên nó cảm thấy
    Bố đi đâu sao chẳng thấy cuộc gọi nào
    Chắc là bố đã bị làm sao ....
    Nó chạy vào phòng trong và khóc

    Mấy hôm nay nó bỏ ăn bỏ học
    Suốt ngày ngồi khóc lóc ủ ê
    Mẹ nó nghĩ chắc dở chứng đòi về
    Ít ngày nữa trả nó về cho anh ấy

    Rồi một đêm , giật mình chị nghe thấy
    Ở đâu đây văng vẳng tiếng dương cầm
    Dưới phòng khách , chị cữ ngỡ mình nhầm
    Con bé chơi đàn và âm thầm hát nhỏ :

    Nhớ xa xưa ...ngày cha đã già với bao sầu lo .....
    Sống với cha êm như làn mây trắng ...
    Đêm đêm cha về hôn chúng con ....
    Ôi ! Cha đã già đi cha có biết không . ...

    Chị cảm thấy vô cùng xúc động
    Chị đến sau lưng và ôm nó vào lòng
    Nó khóc , và đưa chị xem tờ giấy mỏng
    Biết anh ung thư , chị gục xuống góc nhà

    Trong đầu chị , một ý nghĩ thoáng qua
    Và vậy là chị phải nuôi con bé
    Giọng ngọng nghịu nó vỗ về lưng mẹ
    Mẹ yên tâm , đừng lo nhé mẹ ơi

    Ngày mai con về lại dưới ấy rồi
    Con sẽ xin vào học trường nội trú
    Trên thiên đường bố đang yên ngủ
    Và đủ rồi , không phiền mẹ , mẹ ơi

    Con tạm ở đây là bố muốn thế thôi
    Bố muốn ra đi một mình thanh thản
    Và muốn hai mẹ con có thời gian làm bạn
    Chắc dưới kia bố mãn nguyện lắm rồi

    TH....( chưa rõ tác giả)
    TÔI TIN AI CŨNG SẼ KHÓC KHI ĐỌC BÀI THƠ NÀY! ( thật đắng lòng) Anh với chị trước đây là vợ chồng Chị chê anh đồ đàn ông vô dụng Anh hiền lành ,khô khan nhưng tốt bụng Biết phận mình , anh cũng chẳng nói chi Rạn nứt tăng dần , đỉnh điểm tới khi Bé Hương ra đời bị thiểu năng trí tuệ Chị mắng anh vô cùng thậm tệ Có đứa con làm chẳng thể ra hồn Bé Hương ba tuổi thì anh chị li hôn Anh nhận nuôi con , dồn tình thương cho nó Và bắt đầu những tháng ngày khốn khó Gà trống nuôi con lọ mọ một mình Thiểu năng ngôn ngữ , nhưng Hương vẫn thông minh Biết phận mình nên không làm phiền bố Thời gian trôi trên mặt anh khắc khổ Bé Hương giờ là cô gái sắp trưởng thành Nhưng bất hạnh chẳng chịu buông tha anh Lại giáng xuống mái đầu xanh thêm lần nữa Ung thư lâu rồi , anh hết quyền chọn lựa Chỉ sống thêm vài tháng nữa mà thôi Ngày anh hẹn gặp chị đã tới rồi Quán cũ , sân ga và mấy lời anh nói dối : Con bé đang dậy thì nên có nhiều thay đổi Rất cần cô giúp đỡ để quen dần Tôi là cha nên không thể gũi gần Đây là lúc nó rất cần có mẹ Nhưng đừng làm tổn thương con bé Nó chịu nhiều bất hạnh quá rồi Chắc chỉ cần một vài tháng thôi Tôi sẽ đón nó về nuôi trở lại Chị nhìn anh , con mắt đầy ái ngại Sao đời tôi , ông mãi chẳng buông tha Chồng chị đồng ý cho bé Hương về nhà Chị dặn anh , ba tháng thôi đấy nhé Vì đã lâu sống không cần có mẹ Nên từ lâu con bé tự lập rồi . ... Nó chỉ chờ điện thoại của bố thôi Nói khó khăn , nên chủ yếu nghe bố nói Mấy tuần đầu , ngày nào anh cũng gọi Sợ con buồn nên anh phải hỏi thăm luôn Những ngày đầu nó cảm thấy rất buồn Đi học về , nó ở luôn trong phòng nhỏ Chẳng ai thèm quan tâm đến nó Nên suốt ngày cứ mò mẫm vào ra Nó có đứa em cùng mẹ khác cha Thằng bé có chiếc piano xinh xắn Nhìn cây đàn trong lòng nó mê lắm Nó lại gần thử vài nốt xem sao Mẹ nó mắng : Đừng có đụng vào Ở trường cũ nó đã rất tự hào Nó học đàn được điểm cao nhất đấy Nó ước ao có cây đàn như vậy ... Rồi một ngày , tự nhiên nó cảm thấy Bố đi đâu sao chẳng thấy cuộc gọi nào Chắc là bố đã bị làm sao .... Nó chạy vào phòng trong và khóc Mấy hôm nay nó bỏ ăn bỏ học Suốt ngày ngồi khóc lóc ủ ê Mẹ nó nghĩ chắc dở chứng đòi về Ít ngày nữa trả nó về cho anh ấy Rồi một đêm , giật mình chị nghe thấy Ở đâu đây văng vẳng tiếng dương cầm Dưới phòng khách , chị cữ ngỡ mình nhầm Con bé chơi đàn và âm thầm hát nhỏ : Nhớ xa xưa ...ngày cha đã già với bao sầu lo ..... Sống với cha êm như làn mây trắng ... Đêm đêm cha về hôn chúng con .... Ôi ! Cha đã già đi cha có biết không . ... Chị cảm thấy vô cùng xúc động Chị đến sau lưng và ôm nó vào lòng Nó khóc , và đưa chị xem tờ giấy mỏng Biết anh ung thư , chị gục xuống góc nhà Trong đầu chị , một ý nghĩ thoáng qua Và vậy là chị phải nuôi con bé Giọng ngọng nghịu nó vỗ về lưng mẹ Mẹ yên tâm , đừng lo nhé mẹ ơi Ngày mai con về lại dưới ấy rồi Con sẽ xin vào học trường nội trú Trên thiên đường bố đang yên ngủ Và đủ rồi , không phiền mẹ , mẹ ơi Con tạm ở đây là bố muốn thế thôi Bố muốn ra đi một mình thanh thản Và muốn hai mẹ con có thời gian làm bạn Chắc dưới kia bố mãn nguyện lắm rồi TH....( chưa rõ tác giả)
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • Vô cùng đau buồn khi nhận được thông tin HLV Dương Minh Ninh, bác sĩ Đào Trọng Trí và cầu thủ Paollo Oliveira của CLB HAGL đã qua đời sau tai nạn thảm khốc.
    Vô cùng đau buồn khi nhận được thông tin HLV Dương Minh Ninh, bác sĩ Đào Trọng Trí và cầu thủ Paollo Oliveira của CLB HAGL đã qua đời sau tai nạn thảm khốc.
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • Rồi sẽ có một ngày ta biết cách

    Trồng cho mình cả một mảnh vườn xinh

    Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó

    Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình.
    Rồi sẽ có một ngày ta biết cách Trồng cho mình cả một mảnh vườn xinh Thay vì cứ buồn sầu chờ ai đó Hái dăm hoa rồi mang đến cho mình.
    Love
    1
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • Sự vô ơn của con người ngày càng phổ biến, đáng báo động
    Biểu hiện của sự vô ơn mà chúng ta rất thường gặp đó là nhiều người rất lười nói hai chữ “cảm ơn” khi được giúp đỡ, mặc dù đó chỉ là hình thức. Dường như họ sợ rằng nói thế là thừa nhận mình mang ơn, trong khi họ thật sự được giúp đỡ.   Sự vô ơn của con người...
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • SIÊU NỊNH
    ----------
    Sau bữa liên hoan bù khú, nhà vệ sinh nam của công ty chật kín những người. Giữa lúc những cái vòi đang hào hứng thi đua " xả lũ" thì cửa phòng vệ sinh mở đánh rầm một phât. Giám đốc say ngất ngư, lắc lư tiến vào. ( Có mấy chú ướt quần vì giật mình).
    Nửa câu chửi thề đang văng dở trên miệng Trưởng phòng hành chính bỗng bẻ lái bất ngờ, bị bóp phanh đột ngột trượt dài thành hai tiếng" Đi me"...( nghe Tây phết). Rồi ngay lập tức, chuyển giận làm mừng. Trưởng phòng Hành chính " hự"! một phát, dừng đái. Ấn vòi vào quần. Xoè hai tay xun xoe :" Dạ anh, anh đến làm sáng bừng cả nhà vệ sinh, mời anh vào chỗ này, dạ vinh dự cho em quá, được đứng đái cùng với sếp là hồng phúc của chúng em".
    Tay Trưởng phòng Kế hoạch nghe thấy thế thì lập tức tiếp lời: " Dạ sếp, sếp bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn bớt chút thời gian vàng ngọc tự mình đi đái, không chịu để người khác làm thay, đúng là một tấm gương to lớn về sự tự lực, tự giác, miệt mài lao động để chúng em học tập".
    Tay Trưởng phòng Tổ chức không chịu kém, cướp diễn đàn làm MC:" Xin trân trọng giới thiệu với toàn thể anh em trong nhà vệ sinh, tới dự và chỉ đạo cuộc đi đái hôm nay có đồng chí Giám Đốc kính mến của chúng ta, đề nghị nhiệt liệt chào mừng". Anh em vỗ tay lẹt bẹt. Có thêm 4 anh ướt quần.
    Tay Trưởng phòng Văn hóa, cũng chẳng chịu mất phần. Gã chạy vội chạy vàng đến bên Sếp mà dâng lời vàng ngọc:" Ôi anh em nhìn kìa, sếp kéo phec- mơ tuya xuống, lôi súng ra, rồi mới phun nước, quá là khoa học, quá là chính xác và rất đúng quy trình. Tiên sư anh Tào Tháo, đái thế mới gọi là đái chứ. Đúng là Sếp, đi đái cũng nhiều kinh nghiệm, cũng khác người thường".
    Tay Trưởng phòng Kế toán nay cũng trổ tài văn vở, đái vội đái vàng rồi chạy đến tung hô:" Kìa kìa, nhìn Giám Đốc đái mới hùng dũng làm sao, tia nước vọt lên không trung vẽ một đường cong mềm mại, rồi từ trên cao đổ ập xuống, đúng là:
    " Phi lưu trực há tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên như trong thơ Lý Bạch vậy".
    Tay đổi trưởng đội bảo vệ vốn cục mịch, xưa nay vốn ít lời, nhưng cũng cố nghĩ được một câu, vội vàng cất tiếng như để hòa thanh:" Ôi sếp đái nhiều thế mà toàn trúng bồn tiểu cả, không rơi ra ngoài một giọt, thật là ảo diệu, lối đái của sếp vừa hoa mỹ, vừa khoa học, lại đầy chất cống hiến, sếp đúng là Messi của nhà vệ sinh".
    Tay trưởng ban văn nghệ bây giờ mới có cơ hội nhào đến bắn liên thanh:" Ôi tiếng nước của sếp rơi xuống bồn cầu nghe như tiếng trúc tiếng tơ, tiếng đàn tiếng nhạc, trầm hùng mà sôi nổi, ào ạt mà thánh thót, truyền thống mà hiện đại, như Kiều gảy đàn, như Lệ Rơi hát, quả thực đã chạm vào mạch nguồn của đời sống âm nhạc đương đại, làm lay động trái tim người. Sếp tài thật, sếp đái ra thơ ra nhạc, đái ra cả bản sonat nước tiểu ".
    Trưởng ban Hậu cần & Tạp vụ chen vào được đến chỗ sếp thì sếp đái xong. Nước tự động xả đánh ào. Hắn cố vớt vát :" Ôi sếp đái xong là nước tự động xả ngay, đến cả máy móc cũng hân hoan"....
    St
    SIÊU NỊNH ---------- Sau bữa liên hoan bù khú, nhà vệ sinh nam của công ty chật kín những người. Giữa lúc những cái vòi đang hào hứng thi đua " xả lũ" thì cửa phòng vệ sinh mở đánh rầm một phât. Giám đốc say ngất ngư, lắc lư tiến vào. ( Có mấy chú ướt quần vì giật mình). Nửa câu chửi thề đang văng dở trên miệng Trưởng phòng hành chính bỗng bẻ lái bất ngờ, bị bóp phanh đột ngột trượt dài thành hai tiếng" Đi me"...( nghe Tây phết). Rồi ngay lập tức, chuyển giận làm mừng. Trưởng phòng Hành chính " hự"! một phát, dừng đái. Ấn vòi vào quần. Xoè hai tay xun xoe :" Dạ anh, anh đến làm sáng bừng cả nhà vệ sinh, mời anh vào chỗ này, dạ vinh dự cho em quá, được đứng đái cùng với sếp là hồng phúc của chúng em". Tay Trưởng phòng Kế hoạch nghe thấy thế thì lập tức tiếp lời: " Dạ sếp, sếp bận trăm công nghìn việc vậy mà vẫn bớt chút thời gian vàng ngọc tự mình đi đái, không chịu để người khác làm thay, đúng là một tấm gương to lớn về sự tự lực, tự giác, miệt mài lao động để chúng em học tập". Tay Trưởng phòng Tổ chức không chịu kém, cướp diễn đàn làm MC:" Xin trân trọng giới thiệu với toàn thể anh em trong nhà vệ sinh, tới dự và chỉ đạo cuộc đi đái hôm nay có đồng chí Giám Đốc kính mến của chúng ta, đề nghị nhiệt liệt chào mừng". Anh em vỗ tay lẹt bẹt. Có thêm 4 anh ướt quần. Tay Trưởng phòng Văn hóa, cũng chẳng chịu mất phần. Gã chạy vội chạy vàng đến bên Sếp mà dâng lời vàng ngọc:" Ôi anh em nhìn kìa, sếp kéo phec- mơ tuya xuống, lôi súng ra, rồi mới phun nước, quá là khoa học, quá là chính xác và rất đúng quy trình. Tiên sư anh Tào Tháo, đái thế mới gọi là đái chứ. Đúng là Sếp, đi đái cũng nhiều kinh nghiệm, cũng khác người thường". Tay Trưởng phòng Kế toán nay cũng trổ tài văn vở, đái vội đái vàng rồi chạy đến tung hô:" Kìa kìa, nhìn Giám Đốc đái mới hùng dũng làm sao, tia nước vọt lên không trung vẽ một đường cong mềm mại, rồi từ trên cao đổ ập xuống, đúng là: " Phi lưu trực há tam thiên xích, Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên như trong thơ Lý Bạch vậy". Tay đổi trưởng đội bảo vệ vốn cục mịch, xưa nay vốn ít lời, nhưng cũng cố nghĩ được một câu, vội vàng cất tiếng như để hòa thanh:" Ôi sếp đái nhiều thế mà toàn trúng bồn tiểu cả, không rơi ra ngoài một giọt, thật là ảo diệu, lối đái của sếp vừa hoa mỹ, vừa khoa học, lại đầy chất cống hiến, sếp đúng là Messi của nhà vệ sinh". Tay trưởng ban văn nghệ bây giờ mới có cơ hội nhào đến bắn liên thanh:" Ôi tiếng nước của sếp rơi xuống bồn cầu nghe như tiếng trúc tiếng tơ, tiếng đàn tiếng nhạc, trầm hùng mà sôi nổi, ào ạt mà thánh thót, truyền thống mà hiện đại, như Kiều gảy đàn, như Lệ Rơi hát, quả thực đã chạm vào mạch nguồn của đời sống âm nhạc đương đại, làm lay động trái tim người. Sếp tài thật, sếp đái ra thơ ra nhạc, đái ra cả bản sonat nước tiểu ". Trưởng ban Hậu cần & Tạp vụ chen vào được đến chỗ sếp thì sếp đái xong. Nước tự động xả đánh ào. Hắn cố vớt vát :" Ôi sếp đái xong là nước tự động xả ngay, đến cả máy móc cũng hân hoan".... St
    0 bình luận 0 chia sẻ
  • Các cháu chuẩn bị tinh thần nha.
    Các cháu chuẩn bị tinh thần nha.
    Love
    1
    0 bình luận 0 chia sẻ