Thói Đời – Lẽ Sống
Nực cười hai chữ tâm giao
Thời nay tình nghĩa chín sao hơn mười
Ngoài kia trăm kẻ vạn người
Nói lời nhân đức nhưng lười chứng minh
Nào là đọc sách nghe kinh
Ra đường thì lại chê khinh đủ điều
Tự khen thân phúc đức nhiều
Như ếch dưới giếng múa rìu thế gian
Thói đời sợ đến vái van
Gặp thời cô bác họ hàng xôn xao
Còn khi lỡ vận ngộ đao
Anh em bè bạn kiếp sau hãy nhìn
Mở miệng đây đó nghĩa tình
Sa chân chẳng thấy bóng hình nơi đâu
Toàn là lũ quạ diều hâu
Lợi lạc là chúng biết bâu vào giành
Không giúp thì chớ đã đành
Còn gieo tiếng ác để hành hạ thêm
Thế gian tâm độc như nêm
Đường đời đâu dể xuôi êm mọi bề
Tấm tuồng ai diễn trò hề
Mà nghe chua chát ê chề tâm tư
Phù sinh ôm lấy khư khư
Lòng người đen bạc thật hư khó ngờ
Khôn ngoan hay kẻ dại khờ
Bạc tiền điên đảo phai mờ nghĩa nhân
Giàu sang đẳng cấp đã phân
Muôn người sùng bái dạ vâng cúi lòn
Tâm tánh vật chất bào mòn
Trò đời thế thái thì còn trơ trơ
Đau lòng ngoảnh mặt sao ngơ
Mình ta suy ngẫm vu vơ thói đời!
(Nguyễn Tâm)
Nực cười hai chữ tâm giao
Thời nay tình nghĩa chín sao hơn mười
Ngoài kia trăm kẻ vạn người
Nói lời nhân đức nhưng lười chứng minh
Nào là đọc sách nghe kinh
Ra đường thì lại chê khinh đủ điều
Tự khen thân phúc đức nhiều
Như ếch dưới giếng múa rìu thế gian
Thói đời sợ đến vái van
Gặp thời cô bác họ hàng xôn xao
Còn khi lỡ vận ngộ đao
Anh em bè bạn kiếp sau hãy nhìn
Mở miệng đây đó nghĩa tình
Sa chân chẳng thấy bóng hình nơi đâu
Toàn là lũ quạ diều hâu
Lợi lạc là chúng biết bâu vào giành
Không giúp thì chớ đã đành
Còn gieo tiếng ác để hành hạ thêm
Thế gian tâm độc như nêm
Đường đời đâu dể xuôi êm mọi bề
Tấm tuồng ai diễn trò hề
Mà nghe chua chát ê chề tâm tư
Phù sinh ôm lấy khư khư
Lòng người đen bạc thật hư khó ngờ
Khôn ngoan hay kẻ dại khờ
Bạc tiền điên đảo phai mờ nghĩa nhân
Giàu sang đẳng cấp đã phân
Muôn người sùng bái dạ vâng cúi lòn
Tâm tánh vật chất bào mòn
Trò đời thế thái thì còn trơ trơ
Đau lòng ngoảnh mặt sao ngơ
Mình ta suy ngẫm vu vơ thói đời!
(Nguyễn Tâm)
Thói Đời – Lẽ Sống
Nực cười hai chữ tâm giao
Thời nay tình nghĩa chín sao hơn mười
Ngoài kia trăm kẻ vạn người
Nói lời nhân đức nhưng lười chứng minh
Nào là đọc sách nghe kinh
Ra đường thì lại chê khinh đủ điều
Tự khen thân phúc đức nhiều
Như ếch dưới giếng múa rìu thế gian
Thói đời sợ đến vái van
Gặp thời cô bác họ hàng xôn xao
Còn khi lỡ vận ngộ đao
Anh em bè bạn kiếp sau hãy nhìn
Mở miệng đây đó nghĩa tình
Sa chân chẳng thấy bóng hình nơi đâu
Toàn là lũ quạ diều hâu
Lợi lạc là chúng biết bâu vào giành
Không giúp thì chớ đã đành
Còn gieo tiếng ác để hành hạ thêm
Thế gian tâm độc như nêm
Đường đời đâu dể xuôi êm mọi bề
Tấm tuồng ai diễn trò hề
Mà nghe chua chát ê chề tâm tư
Phù sinh ôm lấy khư khư
Lòng người đen bạc thật hư khó ngờ
Khôn ngoan hay kẻ dại khờ
Bạc tiền điên đảo phai mờ nghĩa nhân
Giàu sang đẳng cấp đã phân
Muôn người sùng bái dạ vâng cúi lòn
Tâm tánh vật chất bào mòn
Trò đời thế thái thì còn trơ trơ
Đau lòng ngoảnh mặt sao ngơ
Mình ta suy ngẫm vu vơ thói đời!
(Nguyễn Tâm)