ĐÊM CÔ ĐƠN
Đêm buông xuống, lặng lẽ và hoang hoải,
Gió thì thầm len lỏi giữa hư không.
Bóng đèn mờ in bóng kẻ chờ mong,
Nỗi trống vắng giăng dài theo nhịp thở.

Tiếng kim đồng hồ chậm rãi mà trăn trở,
Từng khoảnh khắc dài như một giấc mơ xa.
Ta lặng lẽ giữa căn phòng quạnh quẽ,
Nghe lòng mình tan vỡ giữa phôi pha.

Có ai đó ngoài kia còn thao thức?
Hay chỉ riêng ta với bóng tối lặng câm?
Nỗi cô đơn cuốn hồn ta vào vực,
Nhấn chìm vào bao ký ức xa xăm...

Đêm vẫn thế, vẫn âm thầm rét mướt,
Gió vẫn gào như tiếng gọi vô hồn.
Ta lặng lẽ với những điều đã mất,
Chỉ riêng mình trong trống vắng, cô đơn...
ĐÊM CÔ ĐƠN Đêm buông xuống, lặng lẽ và hoang hoải, Gió thì thầm len lỏi giữa hư không. Bóng đèn mờ in bóng kẻ chờ mong, Nỗi trống vắng giăng dài theo nhịp thở. Tiếng kim đồng hồ chậm rãi mà trăn trở, Từng khoảnh khắc dài như một giấc mơ xa. Ta lặng lẽ giữa căn phòng quạnh quẽ, Nghe lòng mình tan vỡ giữa phôi pha. Có ai đó ngoài kia còn thao thức? Hay chỉ riêng ta với bóng tối lặng câm? Nỗi cô đơn cuốn hồn ta vào vực, Nhấn chìm vào bao ký ức xa xăm... Đêm vẫn thế, vẫn âm thầm rét mướt, Gió vẫn gào như tiếng gọi vô hồn. Ta lặng lẽ với những điều đã mất, Chỉ riêng mình trong trống vắng, cô đơn...
Love
1
0 Commentaires 0 Parts