Trong một thế giới nghề nghiệp đầy cạnh tranh, nơi mọi người đều muốn tiến lên để đạt được vị trí tốt hơn, một hiện tượng không thể tránh khỏi là sự nịnh hót. Nhưng để thấy rõ thực chất của vấn đề, chúng ta phải đối diện với nó một cách rất thẳng thắn. Thói nịnh hót nơi làm việc không chỉ dơ bẩn mà còn khiến không khí làm việc trở nên ngột ngạt, bình thường hóa những trò lố lăng và làm mất đi bản chất thực sự của giá trị con người. Hôm nay, chúng ta sẽ cùng nhau "phê phán" thói nịnh hót này bằng thứ ngôn ngữ rất bình dân, không cần khách sáo. Hãy cùng mày, tao, và một chút văng tục để làm rõ vấn đề nhé!

Nếu mày hỏi tao về nịnh hót, tao chắc chắn sẽ bảo rằng đó chính là nghệ thuật của những kẻ muốn "chui vào" mắt sếp. Một buổi sáng đẹp trời, khi mày vào văn phòng, thấy một đồng nghiệp đang "nghe ngóng" mọi hoạt động xung quanh với đôi mắt lấp lánh như muốn ăn tươi nuốt sống những người khác. Mọi việc diễn ra không khác gì một bộ phim hài. Họ lồng ghép những lời khen ngợi vừa nhạt nhẽo, vừa lố bịch vào mọi câu chuyện, từ bộ đầm mới nhất của sếp cho đến cái bữa ăn của nàng thư ký, chỉ với hy vọng được thưởng một cái gật đầu từ cấp trên.

Và rồi, mày sẽ thấy cách họ vẽ nên hình ảnh của sếp từ một Đức Phật linh thiêng. "Ôi dào, sếp làm hay quá, sếp giỏi ghê!", khi thực tế là sếp vừa mới hoàn thành một báo cáo lẫn lộn các số liệu và không biết trình bày cơ bản. Nhưng bọn nịnh hót cứ vỗ tay rầm rầm như thể vừa xem một màn trình diễn của một nghệ sĩ nổi tiếng. Và micro lại được chuyển giao cho những kẻ chỉ biết văng tục khi không có mặt sếp. Bên bàn trà, họ văng tục về những trò hề của đồng nghiệp khác và mỉa mai mức độ “thông minh” của tất cả những ai không phải là người đứng đầu.

Nịnh hót chính là một dạng "tinh vi" hơn của sự tự dối mình. Những kẻ nịnh hót ấy thường tự huyễn hoặc bản thân rằng việc ấy thực sự mang lại lợi ích cho công việc. Họ thậm chí còn mang cả lý luận ra để biện minh cho hành động của mình: "Mày biết không, tao đang xây dựng một môi trường làm việc tích cực." Thế nhưng thực chất, chúng đang chỉ như những con sâu bám vào xác chết, chợt nghĩ rằng bản thân mình chính là loại thuốc bổ cần thiết cho sự sống còn của tổ chức.

Làm sao mày không cảm thấy chán ngán khi chứng kiến một trò giả dối lặp đi lặp lại hàng ngày? Những lời khen ngợi mà tao nghe đều như một ván cờ đã được sắp đặt từ trước. Và có lẽ, nếu sếp thực sự muốn nghe ý kiến chân thật từ nhân viên, họ chắc chắn sẽ phải nghe những câu nói mày, tao khó chịu. "Ôi dào, sao không có ai dám nói thật nhỉ? Khó quá đi!" Vậy tại sao mọi người lại ngồi im lặng như một bầy cừu, chỉ chờ người dẫn đầu huy động ý kiến của mình?

Tao cứ tự hỏi, tại sao chúng ta lại cho phép những kẻ nịnh hót chiếm lĩnh môi trường làm việc? Liệu đây có phải là một phần trong nếp sống của con người hay không? Nào hãy thử nhìn lại, khi mọi người chỉ biết dùng lời lẽ ve vãn mà không chịu cất lời nói thật, hẳn là ta đang xây dựng một xã hội xung quanh sự giả dối.

Chúng ta hãy tự cho phép mình một chút tự do phê phán những kẻ nịnh hót, và hơn cả là tìm cho mình một phương pháp làm việc dựa trên sự chân thực. Việc này không chỉ giúp giảm bớt những áp lực nơi công sở, mà còn tạo ra một môi trường làm việc thoải mái và bình đẳng hơn cho mọi người.

Vậy nên, khi thấy mày, một đồng nghiệp nổi bật giữa một rừng nịnh hót, hãy nhớ rằng đây không chỉ là việc của cá nhân mày, mà là của cả tập thể. Ai cũng đều có thể góp phần tạo nên một không gian làm việc lành mạnh, nơi mà câu chuyện không chỉ xoay quanh "Mày khen tao, tao khen mày" mà còn là "Mày thấy vấn đề ở đâu, hãy nói thẳng ra đi". Đến khi đó, có lẽ nịnh hót sẽ bị đá văng vào góc tối của xã hội, và chúng ta sẽ bước ra ánh sáng với sự chân thực và những tiếng cười sống động, không nhạt nhẽo bởi những lời nói dối.

Vậy nên, mày ơi, hãy nói lên sự thật, đừng ngại ngùng!